Latest topics
11.6.2k9........
Thu Jun 11, 2009 7:48 pm by HAMS-CUDDLES-LA
11.6.2k9
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
Comments: 20
Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sun May 17, 2009 9:40 am by HAMS-CUDDLES-LA
Giữ cho anh là mãi của ngày xưa ..
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Comments: 21
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sat Aug 14, 2010 6:28 pm by sweet_love_10697
Những rung động đầu tiên của tuổi thiếu niên là chất tơ tình thượng hạng nhất thế gian. Cảm xúc không say đắm, biểu hiện không nồng nàn. Ánh mắt lén nhìn, đôi má ửng hồng và sự tưởng bở dễ thương trước một hành động muốn–hiểu–sao–thì–tùy. Không cả mưu toan đến cái cầm tay. Thế mà tôi trân …
Comments: 1
Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sat Dec 27, 2008 6:28 pm by Flippy
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Comments: 10
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
3.Bầu Trời Đêm Sẫm Màu Cà Phê.
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Comments: 0
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697
2.Những Lời Quá Thật.
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
Comments: 0
NO TITLE...:x
Fri Aug 14, 2009 9:58 am by HAMS-CUDDLES-LA
em h` như món đồ pị mất zá
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
Comments: 7
Em..........
Wed Sep 02, 2009 2:53 pm by HAMS-CUDDLES-LA
Chưa khi nào em thấy mệt mỏi như lúc này, cuộc sộng vội vã cứ cuốn em đi, em không kịp có thời gian nhìn lại những gì mình đã làm, không kịp nhìn lại em, không biết được tất cả những điều em làm đã là tốt chưa, không kịp có thời gian để em thay đổi mình.
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Comments: 19
Lòng tin và 1% hy vọng
3 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Lòng tin và 1% hy vọng
1.Một chiều đẹp zời!
Dọn gọn đống bàn ghế ngổn ngang xung quanh, Tân xếp 2 cái ghế dài vào sát tường, rồi treò lên đấy ngả lưng. Bên tai nó những giai điệu của Secret Garden vang lên thánh thót. Tân đá gọn quả bóng rổ vào một góc. Úp quyển vở lên mặt, mắt díp lại, tận hưởng.
Chẳng mấy khi lại có một hôm an nhàn đến thế. Có 3 tiết thì mỗi tiết đầu học, tiết 2 thể dục tập được một tí thầy đã cho chơi. Trong lúc bọn thằng Ân phởn phơ bóng rổ thì Tân ngồi hì hục chép Văn, lần trước không làm bài về nhà bị thông báo về gia đình rồi. Lần này nó cạch.
Ai dè, tiết 3 lại nghỉ, cô đi dự giờ. Tiếc ban nãy hy sinh vô ích, thằng nhóc rủ rê mấy chiến hữu ở lại chơi bóng tiếp. Nhưng bọn kia chơi nãy giờ đủ mệt rồi nên kéo nhau đi game. Tân tức. Đã vậy nó chơi một mình.
Thế là giữa sân bóng rộng, có một thằng nhóc một mình một bóng tập mướt mồ hôi.
Sau nửa tiếng chạy nhảy, bật cao, bỏ rổ, Tân thấm mệt. Thực ra thì chơi một mình cũng buồn, nên thằng nhóc tìm một góc, trong hành lang sân thể chất ngổn ngang bàn thừa ghế gãy, nghỉ ngơi.
Nó chẳng biết mình đã chợp mắt được bao lâu. Chỉ biết lúc đang lơ mơ thì có cái gì đó rơi đánh bộp vào mặt nó, gián tiếp qua quyển vở. Tân giật mình, tỉnh giấc, gập quyển vở lại, nó dụi mắt nhìn ra ngay vật thể hạ trúng thủ mình chẳng gì khác ngoài quả bóng rổ của nó
Bất giác, nó nhìn lên phía tường bên cạnh. Có người, nhưng Tân không thể nhìn rõ, ánh sáng mặt trời chiếu đúng hướng đó làm thằng nhóc che tay, hấp háy mắt nhìn. Ánh sáng lấp loá phía sau làm Tân ngỡ thiên thần
- Ấy không sao chứ? Xin lỗi nhé! Sợ làm phiền ấy ngủ nên tớ đã lấy bóng mà chưa hỏi! - Giọng người kia dè dặt - Tớ mượn tiếp được không?
Bị phá giấc ngủ, Tân liền đề nghị "mặt đối mặt" với cô bé phá bĩnh...
Mất mấy phút để định thần sau cơn choáng, ở đầu và ở nơi nào đó gần ngực, nó liền ngồi bật dậy, lấy quả bóng, đập xuống nền gạch, nhìn cô bé trước mặt, mỉm cười: “Chơi cùng, ok!”
1211545113.jpg3. Chuông hết tiết 5 vang lên cũng là lúc sân bóng đầy ắp người.Cuộc đấu 1 chọi 1 giữa tài năng mới trong tuyển của trường với một cô bé lạ hoắc lạ hua khiến người ta không khỏi tò mò.
Tân trông bình thản nhưng nào ai biết nó lại đang căng thẳng. Lợi thế chiều cao mét tám chẳng khiến có chút lợi thế nào trước sự linh hoạt đến chính xác của cô bé mới quen.
Ban đầu Tân nghĩ ăn may thôi,là nó thả một tí cho bé ăn vài quả cho có khí thế nhưng chẳng mấy mà Tân biết đã nhầm. Tốc độ đi bóng nhanh, những cú đảo người cùng với những quả lên bóng bằng tay trái kỹ thuật làm Tân toát mồ hôi.
. Hơn tiếng trôi qua.
Tự nhiên Tân thấy oải thế không biết. Trên sân, ai cũng thấy hai đứa nó ngang ngửa nhau nhưng Tân biết nó thua rồi, ít ra là về tâm lý. Cứ thế này, Tân cũng không rõ mình có thể cầm cự đến bao lâu nữa. Nó muốn dừng lại, nhưng lưỡng lự, liệu có ai nghĩ nó làm vậy vì đang yếu thế hơn không?
- Đủ rồi nhỉ? Dừng chứ?
- Ok thôi! Nếu bạn thấy mệt – Tân nói vẻ miễn cưỡng dù trong bụng thì thở phào
Bé trả nó quả bóng, nói cảm ơn rồi xách cặp, biến mất vào đám đông xung quanh, chóng vánh như lúc xuất hiện vậy. Để Tân lại trên sân, nhìn theo,chẳng thể làm gì…
- Lần này thua lại tại ông đấy. Toàn để ý đâu đâu thôi – Vũ càu nhàu khi mấy thằng rời khỏi sân. Bảo nó không a cay sao được khi mà bọn nó mất không mấy quả ba điểm cho đội bên kia chỉ vì mấy lỗi rất chi là ngớ ngẩn của Tân.
Chơi bóng mà đầu óc thằng này cứ như treo tít trên cành mít vậy. Lần này là giao hữu chứ đấu giải mà thế này chắc toi luôn.
- Tôi xin lỗi – Tân đập đập quả bóng xuống nền bêtông, giọng mệt mỏi. Nó thật tình cũng đâu muốn thế, nhưng chẳng hiếu sao…
Nhờ bé mà hình tượng tuyển thủ màu cam của
Tân không bị lung lay, tuy vậy, trái tim cậu nhóc thì đang...lạc lối
Dạo này nó hay có thói quen chốc chốc lại nhìn ra ngoài sn mỗi khi chơi bóng, mà thế thì thường mất tập trung. Điều đó Tân biết, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ vô thức làm vậy. Mà cũng chẳng có gì là tự nhiên cả, cũng tại sau cái chiều chơi cùng trên sân, Tân không gặp lại cô bé làm nó toát mồ hôi hột kia nữa.
Bé xuất hiện rồi biến mất như một làn gió vậy, nhưng cũng đủ cho một cái gì đó khẽ khàng rung rinh. Với những kỹ thuật mà bé phô ra hôm đấy đủ thấy trình chẳng vừa chút nào, được như vậy thì hẳn luyện tập không ít, nên mê bóng rổ là cái chắc.
Vậy thì chẳng có lý do gì để không đi xem những buổi tập hay giao hữu của đội bóng trường cả. Suy luận logic vậy nhưng xem ra lại trái với những gì Tân thấy làm nó không khỏi hoang mang.
- Từ tuần này chuyển sang tập sáng chủ nhật nhé!
Thông báo của Đội trưởng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tân, làm mặt nó méo xệch. Ôi, giấc ngủ nướng sáng chủ nhật, nay còn đâu!
Tân chẳng hiểu mắt mũi mình sao có thể kèm nhèm đến thế cơ chứ.
Nó ra khỏi nhà từ lúc 5h30 mà cứ ngỡ là 6h30 cơ chứ, đến lúc tới sân bóng vắng hoe nó mới biết mình nhầm. Thề là thằng nhóc lại kiếm một chỗ, ngủ nốt giấc dang dở trong khi chờ mọi người đến.
Tiếng đập bóng bôm bốp làm Tân bừng tỉnh, ngóc đầu nhìn vào sân, để rồi không tin vào mắt mình nữa. Cô bé đang ném bóng vào rổ ở khu vực 3 điểm dưới những dải nắng hanh kia, chẳng phải là người nó đang tìm sao. Nó mất vài phút để đắn đo, rồi quyết định, tiến lại bắt chuyện.
- Cho tớ chơi cùng được chứ?
Bé ngừng bóng, quay sang nhìn nó vài s, rồi lại tiếp tục chơi
- Rất tiếc là không thể!
- Sao lại không? Lần trước chúng ta đã chơi cùng nhau đó thôi? Chơi hai người vẫn vui hơn mà – Tân nhăn mặt trước lời từ chối thẳng thừng của bé
- Tại tớ không thích chơi cùng một người không cố gắng tới tận cùng
Câu trả lời của bé làm Tân tắc nghẹn. Vậy là hôm đó người ta không nhìn ra, nhưng bé thấy rõ nó đã oải thế nào, và đã cứu nó một bàn thua trông thấy không phải chịu nhận thua.
-…nhưng nếu giúp tớ được một chuyện thì lại khác – Bé dừng bóng, nhìn thẳng mắt nó, nói
- Chuyện gì vậy? – Tân hỏi lại tức thì
- Dễ ý mà – Bé mỉm cười làm Tân tự nhiên cảm thấy điều mình sắp nghe chẳng ngon ăn cho lắm
- Không được đâu em ạ - Câu trả lời của đội truởng hệt như những gì Tân nghĩ. Điều đó nó cũng hiểu được thôi, một đội bóng toàn con trai mà giờ lại nhận con gái vào thì cũng khó. Chỉ tại trót nhận lời với bé rồi nên cứ hỏi vậy thôi.
Trả lời lại bé một lời từ chối như vậy, Tân cũng chẳng thích thú gí, đúng hơn là thấy thật khó nói nhưng xem ra bé có vẻ liệu trước điều đó, nên rất bình thản:
- Tớ hiểu mà.
- Dù là thế thì bạn cũng có thể chơi với tớ mà. Chiều chủ nhật, sân Y – Tân an ủi
Bé nhìn nó cười cảm ơn, mà Tân cảm thấy mọi cánh cửa như đóng sập hết lại với nó
Tân biết lúc nào bé cũng ở đâu đó bên cạnh để tạo niềm tin cho nó...
Chiều chủ nhật
Lúc lượn xe qua sân bóng, Tân đã nghĩ nó nhìn lầm, thấy con gái chơi bóng, ai cũng nghĩ là bé, nhưng cái dáng ném bóng thì không thể lẫn vào đâu được. Lúc vào sân thì đúng thật, bé ở đây, chơi bóng, vào cái giờ mà nó đã hẹn. Thật không thể tin nổi!
- Không ngờ bạn đến thật – Nó chào bé bằng một nụ cười
- Tại tớ không muốn Đội bóng trường mình bị thua vi một trung phong kém cỏi trong giải Thành Phố sắp tới thôi – Bé trả lời đầy tự tin - Với lại, có thắng thì mới giúp tớ được
- Giúp gì cơ? – Tân tò mò
- Xin phép lập CLB bóng rổ nữ ở trường
- Điều này thì – Tân ấp úng - Tớ không biết có làm được không nữa
- Có chứ. Chỉ cần đội bóng nam thắng lần này, mọi sự chú ý sẽ giành cho các cậu, việc tớ xin cũng sẽ dễ dàng hơn. Tuy ý định đó chỉ có 1% hy vọng nhưng tớ tin là làm được thì cậu cũng vậy đi – Bé nói, chắc chắn
- Uh, tớ tin bọn mình sẽ làm được mà – Tân nhoẻn cười, giờ thì sự cố gắng của nó là gấp đôi, một cho đội bóng Nam, và một cho đội bóng Nữ
. Hai tháng rưỡi, không nhiều nhưng đủ để củng cố những lòng tin cũng như những cố gắng hết mình. Kế hoạch về một đội bóng Nữ giờ không còn là dự án chỉ của hai đứa nó nữa, sẽ thành hiện thực, sớm thôi,…
6h sáng một ngày đầu hè, Tân đứng ngoài ban công, vươn vai hít thở đầy một lồng ngực cái không khí trong lành mà dễ chịu. Hôm nay là một ngày quan trọng, chỉ một lúc nữa thôi là trận Chung Kết toàn Thành Phố sẽ bắt đầu, Tân đã đi được đến tận cùng của cuộc chơi nhờ nỗ lực của bản thân và cả niềm tin của không chỉ một mình nó
Bỗng, mobile của nó rung nhè nhẹ. Một tin nhắn mới:
“Này, phải thắng đấy nhé! 1% cũng phải nắm lấy huống chi cơ hội giờ là 50%. Tớ biết Tân làm được mà ^^”
Nó đọc, nhoẻn cười. Sáng nay bé học, không đi cổ vũ được, nhưng đâu có sao nhỉ, nó biết niềm tin của bé luôn ở bên nó mà. Thế là đủ, nhỉ!
Dọn gọn đống bàn ghế ngổn ngang xung quanh, Tân xếp 2 cái ghế dài vào sát tường, rồi treò lên đấy ngả lưng. Bên tai nó những giai điệu của Secret Garden vang lên thánh thót. Tân đá gọn quả bóng rổ vào một góc. Úp quyển vở lên mặt, mắt díp lại, tận hưởng.
Chẳng mấy khi lại có một hôm an nhàn đến thế. Có 3 tiết thì mỗi tiết đầu học, tiết 2 thể dục tập được một tí thầy đã cho chơi. Trong lúc bọn thằng Ân phởn phơ bóng rổ thì Tân ngồi hì hục chép Văn, lần trước không làm bài về nhà bị thông báo về gia đình rồi. Lần này nó cạch.
Ai dè, tiết 3 lại nghỉ, cô đi dự giờ. Tiếc ban nãy hy sinh vô ích, thằng nhóc rủ rê mấy chiến hữu ở lại chơi bóng tiếp. Nhưng bọn kia chơi nãy giờ đủ mệt rồi nên kéo nhau đi game. Tân tức. Đã vậy nó chơi một mình.
Thế là giữa sân bóng rộng, có một thằng nhóc một mình một bóng tập mướt mồ hôi.
Sau nửa tiếng chạy nhảy, bật cao, bỏ rổ, Tân thấm mệt. Thực ra thì chơi một mình cũng buồn, nên thằng nhóc tìm một góc, trong hành lang sân thể chất ngổn ngang bàn thừa ghế gãy, nghỉ ngơi.
Nó chẳng biết mình đã chợp mắt được bao lâu. Chỉ biết lúc đang lơ mơ thì có cái gì đó rơi đánh bộp vào mặt nó, gián tiếp qua quyển vở. Tân giật mình, tỉnh giấc, gập quyển vở lại, nó dụi mắt nhìn ra ngay vật thể hạ trúng thủ mình chẳng gì khác ngoài quả bóng rổ của nó
Bất giác, nó nhìn lên phía tường bên cạnh. Có người, nhưng Tân không thể nhìn rõ, ánh sáng mặt trời chiếu đúng hướng đó làm thằng nhóc che tay, hấp háy mắt nhìn. Ánh sáng lấp loá phía sau làm Tân ngỡ thiên thần
- Ấy không sao chứ? Xin lỗi nhé! Sợ làm phiền ấy ngủ nên tớ đã lấy bóng mà chưa hỏi! - Giọng người kia dè dặt - Tớ mượn tiếp được không?
Bị phá giấc ngủ, Tân liền đề nghị "mặt đối mặt" với cô bé phá bĩnh...
Mất mấy phút để định thần sau cơn choáng, ở đầu và ở nơi nào đó gần ngực, nó liền ngồi bật dậy, lấy quả bóng, đập xuống nền gạch, nhìn cô bé trước mặt, mỉm cười: “Chơi cùng, ok!”
1211545113.jpg3. Chuông hết tiết 5 vang lên cũng là lúc sân bóng đầy ắp người.Cuộc đấu 1 chọi 1 giữa tài năng mới trong tuyển của trường với một cô bé lạ hoắc lạ hua khiến người ta không khỏi tò mò.
Tân trông bình thản nhưng nào ai biết nó lại đang căng thẳng. Lợi thế chiều cao mét tám chẳng khiến có chút lợi thế nào trước sự linh hoạt đến chính xác của cô bé mới quen.
Ban đầu Tân nghĩ ăn may thôi,là nó thả một tí cho bé ăn vài quả cho có khí thế nhưng chẳng mấy mà Tân biết đã nhầm. Tốc độ đi bóng nhanh, những cú đảo người cùng với những quả lên bóng bằng tay trái kỹ thuật làm Tân toát mồ hôi.
. Hơn tiếng trôi qua.
Tự nhiên Tân thấy oải thế không biết. Trên sân, ai cũng thấy hai đứa nó ngang ngửa nhau nhưng Tân biết nó thua rồi, ít ra là về tâm lý. Cứ thế này, Tân cũng không rõ mình có thể cầm cự đến bao lâu nữa. Nó muốn dừng lại, nhưng lưỡng lự, liệu có ai nghĩ nó làm vậy vì đang yếu thế hơn không?
- Đủ rồi nhỉ? Dừng chứ?
- Ok thôi! Nếu bạn thấy mệt – Tân nói vẻ miễn cưỡng dù trong bụng thì thở phào
Bé trả nó quả bóng, nói cảm ơn rồi xách cặp, biến mất vào đám đông xung quanh, chóng vánh như lúc xuất hiện vậy. Để Tân lại trên sân, nhìn theo,chẳng thể làm gì…
- Lần này thua lại tại ông đấy. Toàn để ý đâu đâu thôi – Vũ càu nhàu khi mấy thằng rời khỏi sân. Bảo nó không a cay sao được khi mà bọn nó mất không mấy quả ba điểm cho đội bên kia chỉ vì mấy lỗi rất chi là ngớ ngẩn của Tân.
Chơi bóng mà đầu óc thằng này cứ như treo tít trên cành mít vậy. Lần này là giao hữu chứ đấu giải mà thế này chắc toi luôn.
- Tôi xin lỗi – Tân đập đập quả bóng xuống nền bêtông, giọng mệt mỏi. Nó thật tình cũng đâu muốn thế, nhưng chẳng hiếu sao…
Nhờ bé mà hình tượng tuyển thủ màu cam của
Tân không bị lung lay, tuy vậy, trái tim cậu nhóc thì đang...lạc lối
Dạo này nó hay có thói quen chốc chốc lại nhìn ra ngoài sn mỗi khi chơi bóng, mà thế thì thường mất tập trung. Điều đó Tân biết, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ vô thức làm vậy. Mà cũng chẳng có gì là tự nhiên cả, cũng tại sau cái chiều chơi cùng trên sân, Tân không gặp lại cô bé làm nó toát mồ hôi hột kia nữa.
Bé xuất hiện rồi biến mất như một làn gió vậy, nhưng cũng đủ cho một cái gì đó khẽ khàng rung rinh. Với những kỹ thuật mà bé phô ra hôm đấy đủ thấy trình chẳng vừa chút nào, được như vậy thì hẳn luyện tập không ít, nên mê bóng rổ là cái chắc.
Vậy thì chẳng có lý do gì để không đi xem những buổi tập hay giao hữu của đội bóng trường cả. Suy luận logic vậy nhưng xem ra lại trái với những gì Tân thấy làm nó không khỏi hoang mang.
- Từ tuần này chuyển sang tập sáng chủ nhật nhé!
Thông báo của Đội trưởng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tân, làm mặt nó méo xệch. Ôi, giấc ngủ nướng sáng chủ nhật, nay còn đâu!
Tân chẳng hiểu mắt mũi mình sao có thể kèm nhèm đến thế cơ chứ.
Nó ra khỏi nhà từ lúc 5h30 mà cứ ngỡ là 6h30 cơ chứ, đến lúc tới sân bóng vắng hoe nó mới biết mình nhầm. Thề là thằng nhóc lại kiếm một chỗ, ngủ nốt giấc dang dở trong khi chờ mọi người đến.
Tiếng đập bóng bôm bốp làm Tân bừng tỉnh, ngóc đầu nhìn vào sân, để rồi không tin vào mắt mình nữa. Cô bé đang ném bóng vào rổ ở khu vực 3 điểm dưới những dải nắng hanh kia, chẳng phải là người nó đang tìm sao. Nó mất vài phút để đắn đo, rồi quyết định, tiến lại bắt chuyện.
- Cho tớ chơi cùng được chứ?
Bé ngừng bóng, quay sang nhìn nó vài s, rồi lại tiếp tục chơi
- Rất tiếc là không thể!
- Sao lại không? Lần trước chúng ta đã chơi cùng nhau đó thôi? Chơi hai người vẫn vui hơn mà – Tân nhăn mặt trước lời từ chối thẳng thừng của bé
- Tại tớ không thích chơi cùng một người không cố gắng tới tận cùng
Câu trả lời của bé làm Tân tắc nghẹn. Vậy là hôm đó người ta không nhìn ra, nhưng bé thấy rõ nó đã oải thế nào, và đã cứu nó một bàn thua trông thấy không phải chịu nhận thua.
-…nhưng nếu giúp tớ được một chuyện thì lại khác – Bé dừng bóng, nhìn thẳng mắt nó, nói
- Chuyện gì vậy? – Tân hỏi lại tức thì
- Dễ ý mà – Bé mỉm cười làm Tân tự nhiên cảm thấy điều mình sắp nghe chẳng ngon ăn cho lắm
- Không được đâu em ạ - Câu trả lời của đội truởng hệt như những gì Tân nghĩ. Điều đó nó cũng hiểu được thôi, một đội bóng toàn con trai mà giờ lại nhận con gái vào thì cũng khó. Chỉ tại trót nhận lời với bé rồi nên cứ hỏi vậy thôi.
Trả lời lại bé một lời từ chối như vậy, Tân cũng chẳng thích thú gí, đúng hơn là thấy thật khó nói nhưng xem ra bé có vẻ liệu trước điều đó, nên rất bình thản:
- Tớ hiểu mà.
- Dù là thế thì bạn cũng có thể chơi với tớ mà. Chiều chủ nhật, sân Y – Tân an ủi
Bé nhìn nó cười cảm ơn, mà Tân cảm thấy mọi cánh cửa như đóng sập hết lại với nó
Tân biết lúc nào bé cũng ở đâu đó bên cạnh để tạo niềm tin cho nó...
Chiều chủ nhật
Lúc lượn xe qua sân bóng, Tân đã nghĩ nó nhìn lầm, thấy con gái chơi bóng, ai cũng nghĩ là bé, nhưng cái dáng ném bóng thì không thể lẫn vào đâu được. Lúc vào sân thì đúng thật, bé ở đây, chơi bóng, vào cái giờ mà nó đã hẹn. Thật không thể tin nổi!
- Không ngờ bạn đến thật – Nó chào bé bằng một nụ cười
- Tại tớ không muốn Đội bóng trường mình bị thua vi một trung phong kém cỏi trong giải Thành Phố sắp tới thôi – Bé trả lời đầy tự tin - Với lại, có thắng thì mới giúp tớ được
- Giúp gì cơ? – Tân tò mò
- Xin phép lập CLB bóng rổ nữ ở trường
- Điều này thì – Tân ấp úng - Tớ không biết có làm được không nữa
- Có chứ. Chỉ cần đội bóng nam thắng lần này, mọi sự chú ý sẽ giành cho các cậu, việc tớ xin cũng sẽ dễ dàng hơn. Tuy ý định đó chỉ có 1% hy vọng nhưng tớ tin là làm được thì cậu cũng vậy đi – Bé nói, chắc chắn
- Uh, tớ tin bọn mình sẽ làm được mà – Tân nhoẻn cười, giờ thì sự cố gắng của nó là gấp đôi, một cho đội bóng Nam, và một cho đội bóng Nữ
. Hai tháng rưỡi, không nhiều nhưng đủ để củng cố những lòng tin cũng như những cố gắng hết mình. Kế hoạch về một đội bóng Nữ giờ không còn là dự án chỉ của hai đứa nó nữa, sẽ thành hiện thực, sớm thôi,…
6h sáng một ngày đầu hè, Tân đứng ngoài ban công, vươn vai hít thở đầy một lồng ngực cái không khí trong lành mà dễ chịu. Hôm nay là một ngày quan trọng, chỉ một lúc nữa thôi là trận Chung Kết toàn Thành Phố sẽ bắt đầu, Tân đã đi được đến tận cùng của cuộc chơi nhờ nỗ lực của bản thân và cả niềm tin của không chỉ một mình nó
Bỗng, mobile của nó rung nhè nhẹ. Một tin nhắn mới:
“Này, phải thắng đấy nhé! 1% cũng phải nắm lấy huống chi cơ hội giờ là 50%. Tớ biết Tân làm được mà ^^”
Nó đọc, nhoẻn cười. Sáng nay bé học, không đi cổ vũ được, nhưng đâu có sao nhỉ, nó biết niềm tin của bé luôn ở bên nó mà. Thế là đủ, nhỉ!
Re: Lòng tin và 1% hy vọng
bt`...k xuk tyk nhắm...
HAMS-CUDDLES-LA- Siêu cấp
- Tổng số bài gửi : 2065
Đến từ : DVN,TDSN,hội za kầm...
Registration date : 20/08/2008
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Mon Aug 22, 2011 2:02 am by babymaphe
» Buffet ngon đây!
Tue Apr 05, 2011 3:25 pm by JoJo
» 11.6.2k9........
Sat Sep 11, 2010 12:24 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Tha^y` Tjn Học
Sat Sep 11, 2010 12:19 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sat Sep 11, 2010 12:17 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sun Sep 05, 2010 10:21 pm by violet301
» Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sun Sep 05, 2010 10:18 pm by violet301
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697