Latest topics
11.6.2k9........
Thu Jun 11, 2009 7:48 pm by HAMS-CUDDLES-LA
11.6.2k9
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
Comments: 20
Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sun May 17, 2009 9:40 am by HAMS-CUDDLES-LA
Giữ cho anh là mãi của ngày xưa ..
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Comments: 21
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sat Aug 14, 2010 6:28 pm by sweet_love_10697
Những rung động đầu tiên của tuổi thiếu niên là chất tơ tình thượng hạng nhất thế gian. Cảm xúc không say đắm, biểu hiện không nồng nàn. Ánh mắt lén nhìn, đôi má ửng hồng và sự tưởng bở dễ thương trước một hành động muốn–hiểu–sao–thì–tùy. Không cả mưu toan đến cái cầm tay. Thế mà tôi trân …
Comments: 1
Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sat Dec 27, 2008 6:28 pm by Flippy
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Comments: 10
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
3.Bầu Trời Đêm Sẫm Màu Cà Phê.
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Comments: 0
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697
2.Những Lời Quá Thật.
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
Comments: 0
NO TITLE...:x
Fri Aug 14, 2009 9:58 am by HAMS-CUDDLES-LA
em h` như món đồ pị mất zá
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
Comments: 7
Em..........
Wed Sep 02, 2009 2:53 pm by HAMS-CUDDLES-LA
Chưa khi nào em thấy mệt mỏi như lúc này, cuộc sộng vội vã cứ cuốn em đi, em không kịp có thời gian nhìn lại những gì mình đã làm, không kịp nhìn lại em, không biết được tất cả những điều em làm đã là tốt chưa, không kịp có thời gian để em thay đổi mình.
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Comments: 19
Cầu thang nhỏ.
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Cầu thang nhỏ.
[size=12]Cầu thang làm bằng sắt, sơn màu xanh phía sau cánh cổng sắt cũng màu xanh cạnh một lối đi hẹp. Cánh cổng xanh cũ được phủ lên trên bằng một dàn tầm xuân xanh mướt. Cầu thang có 2 nhịp chạy thẳng lên trên tầng 2 dốc như dựng đứng. Phía cuối cầu thang là cánh cửa bằng tôn cứ kêu rầm rầm mỗi lần chủ nhân mở cửa đi vào gian bếp hẹp trước khi đẩy cánh cửa bằng gỗ nặng chịch để chui vào căn phòng chật chội chỉ 10m2 mà có biết bao nhiêu thứ xếp chồng lên nhau. Trên tường đối diện cửa vào là chiếc giường được treo lên nhằm tiết kiệm cái không gian cực nhỏ của căn phòng. Bên trái là chiếc bếp lò cũ kĩ chỉ được cháy vào mùa đông. Mùa hè nó được trưng dụng làm nơi cất các đồ đạc dùng cho mùa đông như chăn màn, quần áo rét cùng một hòm tài liệu sách vở bằng gỗ thông to tướng. Phía góc phòng, cạnh chiếc tủ quần áo cá nhân bé tí là chiếc máy tính có màn hình mỏng treo sát lên tường. Bức tường còn lại có một cánh cửa mở ra ban công bé tí xíu nhìn xuống đường có trồng đầy loại phong lan bị chiếm dụng một nửa làm nhà tắm và nhà vệ sinh.
Chủ nhân của căn phòng ấy là một gã sinh viên năm cuối đã già lắm so với cái tuổi học đó. Chẳng ai biết nhiều về gã lắm bởi gã khá lập dị và ít tiếp xúc với mọi người xung quanh. Từ khi gã đến thuê nhà thì chắc ông bà chủ cũng chỉ có gặp gã mỗi khi gã trả tiền nhà, tiền điện nước và vài phụ phí sinh hoạt khác như tiền rác, tiền báo và dịch vụ điện thoại, internet. Ngoài ra cứ mỗi sáng là gã lại khóa cửa từ lúc 6h và lao đi trên chiếc Vespa cũ kĩ như con người gã. Cả người cả xe như được phủ lên bởi một màu tăm tối cũ kĩ như chính căn phòng mà gã đang ở. Chiếc xe được sơn bằng một màu đen chẳng ra đen, nâu chẳng ra nâu mà gã thì lại có thói quen mặc đồ tối màu. Toàn những thứ quần áo đã xỉn màu năm tháng. Cũng chẳng ai biết gã về khi nào nếu không nghe thấy tiếng gã dựng xe và kéo lê sợi xích loẻng xoẻng cột chiếc xe lại vào chân cầu thang. Suốt ngày gã chỉ đóng cửa chui trong phòng chẳng tiếp xúc hay gặp gỡ ai. Thậm chí nếu ai tò mò để ý thì cũng chẳng thể biết khi nào thì gã mở cánh cửa ban công để tưới hoa mà chúng vẫn thường xuyên tươi tốt. Nếu gã ở phòng thì sau 22h giờ là gã chẳng ra khỏi phòng. Còn không thấy thì nhiều lần cả tuần gã cũng chẳng về phòng.
Vốn chẳng thấy ai thế mà bỗng một ngày gã lại có bạn đến chơi. Cũng chẳng nhiều nhưng có lẽ là vài người bạn cùng lớp và trong đó có một cô gái còn khá trẻ. Cầu thang nhỏ xưa nay chỉ quen với bước chân và đôi giày da cũ kĩ của gã bỗng lại có dịp được biết thêm nhiều bạn mới. Thường thì cầu thang đã quá biết được thói quen của gã sinh viên nọ. Những bước chân mệt mỏi của gã trở về sau một chuyến đi xa, hay những khi vội vàng trở về phòng lấy tài liệu rồi lại chạy đi ngay, những bước chân chắc nịch tự tin mỗi buổi sáng. Nhưng dù sao thì cầu thang nhỏ vẫn không thể hiểu hết con người của gã được. Có nhiều khi những bước chân chậm rãi nặng chịch bước lên chứa đầy ưu tư gì đó, nhưng cũng có khi gã lê chân lết từng bước như muốn tâm sự với cầu thang. Thỉnh thoảng trong đêm khuya, cầu thang nhỏ nghe thấy một vài bản nhạc du dương lắt léo nhưng cũng chứa đầy da diết. Ấy là những đêm gã thức trắng để làm công việc gì đó. Có thể là một vài mối làm ăn bên ngoài để gã có thể tự trang trải mọi thứ chi tiêu, hoặc cũng có thể là bài tập sắp phải trả mà vì công việc gì đó gã quên chưa kịp hoàn thành.
Trong những bước chân mới lạ của bạn gã thì chỉ toàn những khi đêm khuya, khi mà những người bạn đó đã say mèm khật khưỡng đi tìm chỗ ngủ qua đêm. Hình như chỉ có những bước chân của cô gái trẻ là làm cầu thang nhỏ để ý đến nhất. Đã mất công mệt mỏi vì khó hiểu những bước chân của gã chủ nhân kì dị kia nhưng cầu thang nhỏ cũng vẫn cứ tò mò về cô gái trẻ nọ. Cô còn rất trẻ thì phải và chắc rất cá tính. Những bước chân nhẹ nhàng và mềm mại của đôi bàn chân nhỏ bé, khi thì là đôi giày vải, khi là đôi dép bằng cói kéo theo mùi hương khác lạ cũng khiến cầu thang nhỏ thấy thích thú và vương vấn. Cứ như những bước chân hồn nhiên và vô tư thì xem ra cô gái vẫn còn đang ở cái tuổi vô lo vô nghĩ. Cùng lắm thì cô mới đang học năm cuối trung học. Hôm thì cô vui tươi chạy nhanh lên cầu thang cầm theo đóa hoa lưu ly, hôm khác cô mang cho gã ít bánh ngọt, hôm thì lại là một vài thứ lặt vặt như café, dao cạo râu, hoặc vài đồ ăn vặt của con gái như xoài xanh, cóc dầm,… Có một thứ chẳng bao giờ thấy cô quên mang theo là chiếc túi sách đi học nho nhỏ bên hông. Tựa như cô chỉ có việc đến trường và đến đây. Hoặc cũng giả cô chỉ lấy cớ đi học rồi lại bỏ học đến đây. Nhưng cũng có nhiều hôm cô bước những chân nặng nề đầy tâm sự, có hôm không kiềm chế được, cô còn để rơi xuống cầu thang nhỏ những giọt nước mắt trong veo. Chắc chắn không phải gã sinh viên làm cô buồn vì chỉ sau đó, lúc cô về, cầu thang nhỏ lại thấy cô vui tươi như chú chim chích vừa chạy vội vừa né tránh những nụ hôn của gã sinh viên nọ. Cầu thang nhỏ chẳng biết cô và gã đã tâm sự về những chuyện gì và gã đã khuyên bảo an ủi cô ra sao. Nhìn những lúc như thế, cầu thang nhỏ cũng thấy vui lây vì hạnh phúc của họ.
Dạo này cầu thang nhỏ không còn thấy những bước chân đi về thất thường của gã sinh viên nọ. Gã đi về rất đều đặn và còn thường xuyên nấu ăn. Gã có thể là một tay nấu ăn cừ khôi. Cứ mỗi khi gã nấu ăn là mùi thơm lại bay xa đến tận những bậc cuối của cầu thang. Món khoái khẩu của gã là sườn xào chua ngọt, có hôm hứng chí gã làm vài món hấp bia thơm phức hay món gà rán thơm ngon chẳng kém. Những lần như thế cầu thang nhỏ lại nghe thấy tiếng cô gái nói cười lảnh lót đầy vẻ hạnh phúc và vui sướng.
Thỉnh thoảng đêm khuya gã sinh viên lại ra ngồi ngoài cầu thang vừa ngồi ngắm hoa dưới trăng, tay thi liên tục nhắn tin cho cô gái. Từ khi cô gái đến thì gã đã trồng thêm một chậu hoa lưu ly bé tí treo ở phía dưới chiếu nghỉ, thò ra ngoài khoảng không. Gã và cô cũng thường xuyên chăm sóc và tỏ ra yêu quý chậu hoa ấy lắm. Nhưng hoa chưa kịp nở thì một chuyện không hay đã xảy ra. Một ngày nọ cầu thang thấy rất nhiều những bước chân lạ bước rầm rập lên cầu thang, đập cửa rồi quát tháo gì đó rất to tiếng với gã sinh viên, lúc quay về bọn chúng không quên để lại một câu đe dọa và tiện tay đập tan chậu hoa lưu ly. Buổi chiều cô gái đến, cô ngạc nhiên dọn dẹp những mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng gọi cửa. Khi cô quay ra, những bước chân buồn buồn chậm rãi được gã tiễn đưa bằng những bước chân đầy ưu tư và chằng còn buồn tạm biệt cô bằng những nụ hôn nhẹ vào má. Gã đã gặp vài chuyện rắc rối nho nhỏ với vài thành phần bất hảo. Bản tính lầm lì ít giao tiếp không thể mách bảo hắn phải giải quyết này thế nào. Thật là bế tắc. Gã chỉ biết trốn trong phòng. Những lúc như thế cầu thang biết gã đang nhớ những bước chân của cô bạn gái lắm. Gã nằm trên phòng và cứ giật thót mình khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi lên cầu thang. Bỗng có lúc gã thấy ghét và nhớ những bước chân trên cầu thang. Sẽ là niềm vui nếu những bước chân ấy mang bạn gái gã đến, nhưng sẽ là rắc rối nếu những bước chân băm trợn kia lại đến. Nỗi nhớ thương day dứt và niềm mong mỏi bình yên của gã đã được đền bù. Những bước chân băm trợn trên cầu thang ngày nào đã được bước đi thẳng vào nhà đá. Vài rắc rối nho nhỏ của gã đýợc giải quyết nhanh gọn. Từ nay cầu thang nhỏ chỉ tiếp đón bước chân của cô gái trẻ thôi.
Thấm thoát hè qua đông đến rồi lại một mùa hè nữa gã với cô được tay trong tay ấm yên hạnh phúc tưởng chừng vĩnh cửu. Cầu thang nhỏ vẫn thế. Mưa gió thời gian chưa đủ đề làm cầu thang già nua mà không chịu nổi những bước chân. Nhưng mưa gió cuộc đời lại làm con người có thể thay đổi. "Không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ..." lời bài hát mỗi khuya lại cứ vang vọng từ căn phòng bé nhỏ của gã kể từ ngày cô đi. Đó là một ngày chớm hè. Ngày mà những cái nóng như lửa đổ xuống trần gian nhưng lại là ngày mà cầu thang cảm nhận được cả sự lạnh lẽo trong tâm hồn và con tim gã mỗi khi gã đặt chân lên cầu thang. Cô đến và đi như mang theo hết mọi niềm vui trong gã. Chỉ đơn giản vì cô còn con đường riêng của cô. Cô phải ra đi. Không phải vì tình yêu trong cô với gã đã hết, không phải vì cô chạy theo một bóng hình khác. Có lẽ chỉ những con người như gã mới hiểu được chứ cầu thang nhỏ làm sao có thể hiểu được. "Nếu ngày mai em ra đi, em vẫn sẽ luôn mãi nhớ đến anh. Anh hãy quên em đi, như quên một bóng hình mờ ảo".
Lại vắng những bước chân nhộn nhịp. Chỉ còn lại những bước chân cô đơn lặng lẽ. Cầu thang nhỏ vẫn là cầu thang.
Cho những ngày...
Thái Nguyên 04/08
[/size]P/s: cái đoạn những bước chân thô bạo trên cầu thang là đoạn tác giả bị bọ du côn đến đòi nợ. Hi vọng mọi người đọc xong mới đọc cái P/s này để khỏi mất hứng. Nếu thấy hay quý vị cho ý kiến tôi sẽ post thêm một số truyện
Chủ nhân của căn phòng ấy là một gã sinh viên năm cuối đã già lắm so với cái tuổi học đó. Chẳng ai biết nhiều về gã lắm bởi gã khá lập dị và ít tiếp xúc với mọi người xung quanh. Từ khi gã đến thuê nhà thì chắc ông bà chủ cũng chỉ có gặp gã mỗi khi gã trả tiền nhà, tiền điện nước và vài phụ phí sinh hoạt khác như tiền rác, tiền báo và dịch vụ điện thoại, internet. Ngoài ra cứ mỗi sáng là gã lại khóa cửa từ lúc 6h và lao đi trên chiếc Vespa cũ kĩ như con người gã. Cả người cả xe như được phủ lên bởi một màu tăm tối cũ kĩ như chính căn phòng mà gã đang ở. Chiếc xe được sơn bằng một màu đen chẳng ra đen, nâu chẳng ra nâu mà gã thì lại có thói quen mặc đồ tối màu. Toàn những thứ quần áo đã xỉn màu năm tháng. Cũng chẳng ai biết gã về khi nào nếu không nghe thấy tiếng gã dựng xe và kéo lê sợi xích loẻng xoẻng cột chiếc xe lại vào chân cầu thang. Suốt ngày gã chỉ đóng cửa chui trong phòng chẳng tiếp xúc hay gặp gỡ ai. Thậm chí nếu ai tò mò để ý thì cũng chẳng thể biết khi nào thì gã mở cánh cửa ban công để tưới hoa mà chúng vẫn thường xuyên tươi tốt. Nếu gã ở phòng thì sau 22h giờ là gã chẳng ra khỏi phòng. Còn không thấy thì nhiều lần cả tuần gã cũng chẳng về phòng.
Vốn chẳng thấy ai thế mà bỗng một ngày gã lại có bạn đến chơi. Cũng chẳng nhiều nhưng có lẽ là vài người bạn cùng lớp và trong đó có một cô gái còn khá trẻ. Cầu thang nhỏ xưa nay chỉ quen với bước chân và đôi giày da cũ kĩ của gã bỗng lại có dịp được biết thêm nhiều bạn mới. Thường thì cầu thang đã quá biết được thói quen của gã sinh viên nọ. Những bước chân mệt mỏi của gã trở về sau một chuyến đi xa, hay những khi vội vàng trở về phòng lấy tài liệu rồi lại chạy đi ngay, những bước chân chắc nịch tự tin mỗi buổi sáng. Nhưng dù sao thì cầu thang nhỏ vẫn không thể hiểu hết con người của gã được. Có nhiều khi những bước chân chậm rãi nặng chịch bước lên chứa đầy ưu tư gì đó, nhưng cũng có khi gã lê chân lết từng bước như muốn tâm sự với cầu thang. Thỉnh thoảng trong đêm khuya, cầu thang nhỏ nghe thấy một vài bản nhạc du dương lắt léo nhưng cũng chứa đầy da diết. Ấy là những đêm gã thức trắng để làm công việc gì đó. Có thể là một vài mối làm ăn bên ngoài để gã có thể tự trang trải mọi thứ chi tiêu, hoặc cũng có thể là bài tập sắp phải trả mà vì công việc gì đó gã quên chưa kịp hoàn thành.
Trong những bước chân mới lạ của bạn gã thì chỉ toàn những khi đêm khuya, khi mà những người bạn đó đã say mèm khật khưỡng đi tìm chỗ ngủ qua đêm. Hình như chỉ có những bước chân của cô gái trẻ là làm cầu thang nhỏ để ý đến nhất. Đã mất công mệt mỏi vì khó hiểu những bước chân của gã chủ nhân kì dị kia nhưng cầu thang nhỏ cũng vẫn cứ tò mò về cô gái trẻ nọ. Cô còn rất trẻ thì phải và chắc rất cá tính. Những bước chân nhẹ nhàng và mềm mại của đôi bàn chân nhỏ bé, khi thì là đôi giày vải, khi là đôi dép bằng cói kéo theo mùi hương khác lạ cũng khiến cầu thang nhỏ thấy thích thú và vương vấn. Cứ như những bước chân hồn nhiên và vô tư thì xem ra cô gái vẫn còn đang ở cái tuổi vô lo vô nghĩ. Cùng lắm thì cô mới đang học năm cuối trung học. Hôm thì cô vui tươi chạy nhanh lên cầu thang cầm theo đóa hoa lưu ly, hôm khác cô mang cho gã ít bánh ngọt, hôm thì lại là một vài thứ lặt vặt như café, dao cạo râu, hoặc vài đồ ăn vặt của con gái như xoài xanh, cóc dầm,… Có một thứ chẳng bao giờ thấy cô quên mang theo là chiếc túi sách đi học nho nhỏ bên hông. Tựa như cô chỉ có việc đến trường và đến đây. Hoặc cũng giả cô chỉ lấy cớ đi học rồi lại bỏ học đến đây. Nhưng cũng có nhiều hôm cô bước những chân nặng nề đầy tâm sự, có hôm không kiềm chế được, cô còn để rơi xuống cầu thang nhỏ những giọt nước mắt trong veo. Chắc chắn không phải gã sinh viên làm cô buồn vì chỉ sau đó, lúc cô về, cầu thang nhỏ lại thấy cô vui tươi như chú chim chích vừa chạy vội vừa né tránh những nụ hôn của gã sinh viên nọ. Cầu thang nhỏ chẳng biết cô và gã đã tâm sự về những chuyện gì và gã đã khuyên bảo an ủi cô ra sao. Nhìn những lúc như thế, cầu thang nhỏ cũng thấy vui lây vì hạnh phúc của họ.
Dạo này cầu thang nhỏ không còn thấy những bước chân đi về thất thường của gã sinh viên nọ. Gã đi về rất đều đặn và còn thường xuyên nấu ăn. Gã có thể là một tay nấu ăn cừ khôi. Cứ mỗi khi gã nấu ăn là mùi thơm lại bay xa đến tận những bậc cuối của cầu thang. Món khoái khẩu của gã là sườn xào chua ngọt, có hôm hứng chí gã làm vài món hấp bia thơm phức hay món gà rán thơm ngon chẳng kém. Những lần như thế cầu thang nhỏ lại nghe thấy tiếng cô gái nói cười lảnh lót đầy vẻ hạnh phúc và vui sướng.
Thỉnh thoảng đêm khuya gã sinh viên lại ra ngồi ngoài cầu thang vừa ngồi ngắm hoa dưới trăng, tay thi liên tục nhắn tin cho cô gái. Từ khi cô gái đến thì gã đã trồng thêm một chậu hoa lưu ly bé tí treo ở phía dưới chiếu nghỉ, thò ra ngoài khoảng không. Gã và cô cũng thường xuyên chăm sóc và tỏ ra yêu quý chậu hoa ấy lắm. Nhưng hoa chưa kịp nở thì một chuyện không hay đã xảy ra. Một ngày nọ cầu thang thấy rất nhiều những bước chân lạ bước rầm rập lên cầu thang, đập cửa rồi quát tháo gì đó rất to tiếng với gã sinh viên, lúc quay về bọn chúng không quên để lại một câu đe dọa và tiện tay đập tan chậu hoa lưu ly. Buổi chiều cô gái đến, cô ngạc nhiên dọn dẹp những mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng gọi cửa. Khi cô quay ra, những bước chân buồn buồn chậm rãi được gã tiễn đưa bằng những bước chân đầy ưu tư và chằng còn buồn tạm biệt cô bằng những nụ hôn nhẹ vào má. Gã đã gặp vài chuyện rắc rối nho nhỏ với vài thành phần bất hảo. Bản tính lầm lì ít giao tiếp không thể mách bảo hắn phải giải quyết này thế nào. Thật là bế tắc. Gã chỉ biết trốn trong phòng. Những lúc như thế cầu thang biết gã đang nhớ những bước chân của cô bạn gái lắm. Gã nằm trên phòng và cứ giật thót mình khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi lên cầu thang. Bỗng có lúc gã thấy ghét và nhớ những bước chân trên cầu thang. Sẽ là niềm vui nếu những bước chân ấy mang bạn gái gã đến, nhưng sẽ là rắc rối nếu những bước chân băm trợn kia lại đến. Nỗi nhớ thương day dứt và niềm mong mỏi bình yên của gã đã được đền bù. Những bước chân băm trợn trên cầu thang ngày nào đã được bước đi thẳng vào nhà đá. Vài rắc rối nho nhỏ của gã đýợc giải quyết nhanh gọn. Từ nay cầu thang nhỏ chỉ tiếp đón bước chân của cô gái trẻ thôi.
Thấm thoát hè qua đông đến rồi lại một mùa hè nữa gã với cô được tay trong tay ấm yên hạnh phúc tưởng chừng vĩnh cửu. Cầu thang nhỏ vẫn thế. Mưa gió thời gian chưa đủ đề làm cầu thang già nua mà không chịu nổi những bước chân. Nhưng mưa gió cuộc đời lại làm con người có thể thay đổi. "Không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ..." lời bài hát mỗi khuya lại cứ vang vọng từ căn phòng bé nhỏ của gã kể từ ngày cô đi. Đó là một ngày chớm hè. Ngày mà những cái nóng như lửa đổ xuống trần gian nhưng lại là ngày mà cầu thang cảm nhận được cả sự lạnh lẽo trong tâm hồn và con tim gã mỗi khi gã đặt chân lên cầu thang. Cô đến và đi như mang theo hết mọi niềm vui trong gã. Chỉ đơn giản vì cô còn con đường riêng của cô. Cô phải ra đi. Không phải vì tình yêu trong cô với gã đã hết, không phải vì cô chạy theo một bóng hình khác. Có lẽ chỉ những con người như gã mới hiểu được chứ cầu thang nhỏ làm sao có thể hiểu được. "Nếu ngày mai em ra đi, em vẫn sẽ luôn mãi nhớ đến anh. Anh hãy quên em đi, như quên một bóng hình mờ ảo".
Lại vắng những bước chân nhộn nhịp. Chỉ còn lại những bước chân cô đơn lặng lẽ. Cầu thang nhỏ vẫn là cầu thang.
Cho những ngày...
Thái Nguyên 04/08
[/size]P/s: cái đoạn những bước chân thô bạo trên cầu thang là đoạn tác giả bị bọ du côn đến đòi nợ. Hi vọng mọi người đọc xong mới đọc cái P/s này để khỏi mất hứng. Nếu thấy hay quý vị cho ý kiến tôi sẽ post thêm một số truyện
Re: Cầu thang nhỏ.
pt` mah`...
HAMS-CUDDLES-LA- Siêu cấp
- Tổng số bài gửi : 2065
Đến từ : DVN,TDSN,hội za kầm...
Registration date : 20/08/2008
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Mon Aug 22, 2011 2:02 am by babymaphe
» Buffet ngon đây!
Tue Apr 05, 2011 3:25 pm by JoJo
» 11.6.2k9........
Sat Sep 11, 2010 12:24 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Tha^y` Tjn Học
Sat Sep 11, 2010 12:19 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sat Sep 11, 2010 12:17 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sun Sep 05, 2010 10:21 pm by violet301
» Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sun Sep 05, 2010 10:18 pm by violet301
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697