Latest topics
11.6.2k9........
Thu Jun 11, 2009 7:48 pm by HAMS-CUDDLES-LA
11.6.2k9
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …
Comments: 20
Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sun May 17, 2009 9:40 am by HAMS-CUDDLES-LA
Giữ cho anh là mãi của ngày xưa ..
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…
Anh à!
Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!
…
Comments: 21
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sat Aug 14, 2010 6:28 pm by sweet_love_10697
Những rung động đầu tiên của tuổi thiếu niên là chất tơ tình thượng hạng nhất thế gian. Cảm xúc không say đắm, biểu hiện không nồng nàn. Ánh mắt lén nhìn, đôi má ửng hồng và sự tưởng bở dễ thương trước một hành động muốn–hiểu–sao–thì–tùy. Không cả mưu toan đến cái cầm tay. Thế mà tôi trân …
Comments: 1
Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sat Dec 27, 2008 6:28 pm by Flippy
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …
Comments: 10
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
3.Bầu Trời Đêm Sẫm Màu Cà Phê.
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …
Comments: 0
Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697
2.Những Lời Quá Thật.
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.
- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.
Chúng …
Comments: 0
NO TITLE...:x
Fri Aug 14, 2009 9:58 am by HAMS-CUDDLES-LA
em h` như món đồ pị mất zá
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X
Comments: 7
Em..........
Wed Sep 02, 2009 2:53 pm by HAMS-CUDDLES-LA
Chưa khi nào em thấy mệt mỏi như lúc này, cuộc sộng vội vã cứ cuốn em đi, em không kịp có thời gian nhìn lại những gì mình đã làm, không kịp nhìn lại em, không biết được tất cả những điều em làm đã là tốt chưa, không kịp có thời gian để em thay đổi mình.
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …
Comments: 19
“Có những cái quí hơn tiền...”
Trang 1 trong tổng số 1 trang
“Có những cái quí hơn tiền...”
TTO - Tôi học cô Lê Thị Nhứt Hoa môn toán năm đệ lục (lớp 7), rồi môn lý, hóa năm đệ tứ (lớp 9). Lúc đó cô là sinh viên năm cuối Trường đại học Khoa học (trước 1975). Cô nghiêm khắc nhưng rất thân thiện với học trò. Nhỏ Hoàng bị đuổi học oan, cô lên văn phòng bênh vực cho nó.
Nhỏ Sanh bỏ nhà đi, cô an ủi khuyên nó chấp nhận gia đình. Nhỏ Liên học kém, cô bảo nó đến nhà cô dạy không lấy tiền, thậm chí còn cho nó tí chút ăn quà. Trong khi các cô giáo khác quần áo, son phấn, cô chỉ mặc bộ áo dài và không trang điểm gì. Cô đi bộ đến trường. Buổi sáng tôi đi từ đường Nguyễn Biểu đến Trường Hưng Đạo trên đường Cống Quỳnh gặp cô đi ngược chiều từ đường Phát Diệm (giờ là Trần Đình Xu) về đường Cộng Hòa (Nguyễn Văn Cừ). Chúng tôi gặp nhau trên đường Võ Tánh (Nguyễn Trãi). Cô trò nhìn nhau cười.
Tôi là một học sinh chỉ nổi bật ở tính nghịch ngợm. Tôi vào đại học đúng năm đất nước thống nhất (1975). Tôi học ngành nông nghiệp nhưng Trường đại học Khoa học tự nhiên TP.HCM rất thân quen với tôi bao năm trời vì cô đã về giảng dạy ở đây. Thời bao cấp cuộc sống vô cùng khó khăn thiếu thốn, mỗi lần trường bán vải, gạo tiêu chuẩn, cô đều gọi tôi đến trường…
Trong những lúc đen tối nhất cuộc đời mình, tôi luôn có cô bên cạnh. Thỉnh thoảng cô thường dúi vào tay tôi một ít tiền. Lâu lâu có khoản tiền nhỏ, tôi mang trả cô. Để tôi không áy náy, có khi cô nhận, có khi cô không nhận. Một lần cô cương quyết từ chối, tôi cứ cố nài. Cô nói: “Có những cái quí hơn tiền...”. Tôi không tin nhưng cũng không cãi. Đối với một con bé nghèo nàn, bất đắc chí như tôi, có lẽ đồng tiền là cứu cánh.
Bước vào tình yêu, một cô gái không có tiền đồ gì, lý lịch đen thui... ai cũng sợ gây ảnh hưởng đến sự tiến thân của họ. Tôi tìm đến cô khóc. Cô an ủi tôi rồi bằng một giọng đầy nghị lực, cô dứt khoát: “Người ta có quyền làm mình đau khổ bằng cách này hay bằng cách khác nhưng mình không có quyền làm mình đau khổ...”. Tôi chợt tỉnh và từ đó không chỉ trong tình yêu mà trong quan hệ, công việc, cuộc sống... tôi vẫn không cho phép mình tự làm khổ mình và luôn luôn vui sống...
Một buổi sáng đến thăm cô trong ngày sinh nhật Đòan. Sân trường đại học tổ chức cắm trại với những lều bạt phục vụ chụp ảnh, nước giải khát, thức ăn… Tôi đứng thật lâu bên lều chụp ảnh. Tôi ước ao biết bao được chụp với cô một tấm hình. Nhưng một kiểu ảnh cũng mất của gia đình tôi một bữa ăn. Thôi, để khi nào có tiền.
Đất nước mở cửa, với số vốn ngoại ngữ, tôi làm việc cho công ty nước ngoài, đi dạy thêm... rồi trở lại giảng đường để lấy thêm bằng đại học thứ hai. Lo học, lo kiếm tiền, nhiều năm liền tôi đã không đến thăm cô. Cô vẫn còn ở đó, nơi ngôi trường cổ kính kia...
Rồi một ngày, trong đám cưới một người bạn, biết người ngồi cạnh là một cử nhân hóa, tôi hỏi theo thói quen, có một chút hãnh diện: “Vậy bạn biết cô Nhứt Hoa chứ?”. “Có, tôi mới đưa đám tang cô vào tuần trước”. Tưởng mình nghe lầm, tôi hỏi lại nhiều lần. Tới lúc tôi muốn anh ta lầm. Nhưng không, cô giáo tôi không còn nữa… Cô không còn chờ tôi đến thăm để cùng chụp với cô một bức ảnh cho dù tôi đã mua được một chiếc máy ảnh từ lâu lắm rồi… Tại sao tôi lại thế nhỉ? Tôi bật khóc nức nở ngay trong tiệc cưới…
Từ đó cứ đến ngày 20-11 tôi lại bâng khuâng buồn. Ước gì cô còn sống để tôi được đến thăm cô và kể cô nghe chuyện vui buồn. Có biết bao điều tôi muốn kể cùng cô.
Giờ đây tôi đã khá hơn ngày xưa rất nhiều, đã có tiền rủng rỉnh bỏ ngân hàng, đã dư ăn dư mặc, đã có thêm cho mình một bằng đại học... Thỉnh thoảng buổi tối, chạy trên đường Nguyễn Văn Cừ, ngang Trường đại học Khoa học tự nhiên, nhìn vào sân trường với ánh đèn mờ buồn, tôi nhớ cô da diết. Nhớ những buổi tối cô miệt mài bên phòng thí nghiệm. Nhớ hai cô trò cùng ngồi trên bậc tam cấp của trường cùng chia sẻ về cuộc sống, về tình yêu. Tôi chợt nhớ tôi chưa bao giờ đối xử với đứa học trò nào tốt như cô đã từng đối xử với tôi.
Học trò cô đã không còn khổ vì tiền nữa nhưng vẫn cô đơn, vẫn mãi tìm cho mình một tình yêu đích thực, vẫn sống trong những ký ức về cô... và thật thấm lời cô nói ngày xưa: “Trên đời có những cái quí hơn tiền...”.
Nhỏ Sanh bỏ nhà đi, cô an ủi khuyên nó chấp nhận gia đình. Nhỏ Liên học kém, cô bảo nó đến nhà cô dạy không lấy tiền, thậm chí còn cho nó tí chút ăn quà. Trong khi các cô giáo khác quần áo, son phấn, cô chỉ mặc bộ áo dài và không trang điểm gì. Cô đi bộ đến trường. Buổi sáng tôi đi từ đường Nguyễn Biểu đến Trường Hưng Đạo trên đường Cống Quỳnh gặp cô đi ngược chiều từ đường Phát Diệm (giờ là Trần Đình Xu) về đường Cộng Hòa (Nguyễn Văn Cừ). Chúng tôi gặp nhau trên đường Võ Tánh (Nguyễn Trãi). Cô trò nhìn nhau cười.
Tôi là một học sinh chỉ nổi bật ở tính nghịch ngợm. Tôi vào đại học đúng năm đất nước thống nhất (1975). Tôi học ngành nông nghiệp nhưng Trường đại học Khoa học tự nhiên TP.HCM rất thân quen với tôi bao năm trời vì cô đã về giảng dạy ở đây. Thời bao cấp cuộc sống vô cùng khó khăn thiếu thốn, mỗi lần trường bán vải, gạo tiêu chuẩn, cô đều gọi tôi đến trường…
Trong những lúc đen tối nhất cuộc đời mình, tôi luôn có cô bên cạnh. Thỉnh thoảng cô thường dúi vào tay tôi một ít tiền. Lâu lâu có khoản tiền nhỏ, tôi mang trả cô. Để tôi không áy náy, có khi cô nhận, có khi cô không nhận. Một lần cô cương quyết từ chối, tôi cứ cố nài. Cô nói: “Có những cái quí hơn tiền...”. Tôi không tin nhưng cũng không cãi. Đối với một con bé nghèo nàn, bất đắc chí như tôi, có lẽ đồng tiền là cứu cánh.
Bước vào tình yêu, một cô gái không có tiền đồ gì, lý lịch đen thui... ai cũng sợ gây ảnh hưởng đến sự tiến thân của họ. Tôi tìm đến cô khóc. Cô an ủi tôi rồi bằng một giọng đầy nghị lực, cô dứt khoát: “Người ta có quyền làm mình đau khổ bằng cách này hay bằng cách khác nhưng mình không có quyền làm mình đau khổ...”. Tôi chợt tỉnh và từ đó không chỉ trong tình yêu mà trong quan hệ, công việc, cuộc sống... tôi vẫn không cho phép mình tự làm khổ mình và luôn luôn vui sống...
Một buổi sáng đến thăm cô trong ngày sinh nhật Đòan. Sân trường đại học tổ chức cắm trại với những lều bạt phục vụ chụp ảnh, nước giải khát, thức ăn… Tôi đứng thật lâu bên lều chụp ảnh. Tôi ước ao biết bao được chụp với cô một tấm hình. Nhưng một kiểu ảnh cũng mất của gia đình tôi một bữa ăn. Thôi, để khi nào có tiền.
Đất nước mở cửa, với số vốn ngoại ngữ, tôi làm việc cho công ty nước ngoài, đi dạy thêm... rồi trở lại giảng đường để lấy thêm bằng đại học thứ hai. Lo học, lo kiếm tiền, nhiều năm liền tôi đã không đến thăm cô. Cô vẫn còn ở đó, nơi ngôi trường cổ kính kia...
Rồi một ngày, trong đám cưới một người bạn, biết người ngồi cạnh là một cử nhân hóa, tôi hỏi theo thói quen, có một chút hãnh diện: “Vậy bạn biết cô Nhứt Hoa chứ?”. “Có, tôi mới đưa đám tang cô vào tuần trước”. Tưởng mình nghe lầm, tôi hỏi lại nhiều lần. Tới lúc tôi muốn anh ta lầm. Nhưng không, cô giáo tôi không còn nữa… Cô không còn chờ tôi đến thăm để cùng chụp với cô một bức ảnh cho dù tôi đã mua được một chiếc máy ảnh từ lâu lắm rồi… Tại sao tôi lại thế nhỉ? Tôi bật khóc nức nở ngay trong tiệc cưới…
Từ đó cứ đến ngày 20-11 tôi lại bâng khuâng buồn. Ước gì cô còn sống để tôi được đến thăm cô và kể cô nghe chuyện vui buồn. Có biết bao điều tôi muốn kể cùng cô.
Giờ đây tôi đã khá hơn ngày xưa rất nhiều, đã có tiền rủng rỉnh bỏ ngân hàng, đã dư ăn dư mặc, đã có thêm cho mình một bằng đại học... Thỉnh thoảng buổi tối, chạy trên đường Nguyễn Văn Cừ, ngang Trường đại học Khoa học tự nhiên, nhìn vào sân trường với ánh đèn mờ buồn, tôi nhớ cô da diết. Nhớ những buổi tối cô miệt mài bên phòng thí nghiệm. Nhớ hai cô trò cùng ngồi trên bậc tam cấp của trường cùng chia sẻ về cuộc sống, về tình yêu. Tôi chợt nhớ tôi chưa bao giờ đối xử với đứa học trò nào tốt như cô đã từng đối xử với tôi.
Học trò cô đã không còn khổ vì tiền nữa nhưng vẫn cô đơn, vẫn mãi tìm cho mình một tình yêu đích thực, vẫn sống trong những ký ức về cô... và thật thấm lời cô nói ngày xưa: “Trên đời có những cái quí hơn tiền...”.
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Mon Aug 22, 2011 2:02 am by babymaphe
» Buffet ngon đây!
Tue Apr 05, 2011 3:25 pm by JoJo
» 11.6.2k9........
Sat Sep 11, 2010 12:24 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Tha^y` Tjn Học
Sat Sep 11, 2010 12:19 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
Sat Sep 11, 2010 12:17 pm by HAMS-CUDDLES-LA
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
Sun Sep 05, 2010 10:21 pm by violet301
» Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
Sun Sep 05, 2010 10:18 pm by violet301
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697
» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697