VPT Forum
Nếu bạn chưa đăng nhập vào diễn đàn thì bạn hãy đăng nhập.Nếu chưa có tài khoản Forum thì hãy đăng kí ngay chưa mình 1 tài khoản
Tại VPT Forum.Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ với
forum!=]

Join the forum, it's quick and easy

VPT Forum
Nếu bạn chưa đăng nhập vào diễn đàn thì bạn hãy đăng nhập.Nếu chưa có tài khoản Forum thì hãy đăng kí ngay chưa mình 1 tài khoản
Tại VPT Forum.Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ với
forum!=]
VPT Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
RSS feeds


Yahoo! 
MSN 
AOL 
Netvibes 
Bloglines 


Latest topics
» Hãy cùng KFC níu kéo mùa hè vui nhộn - Chương trình đăng kí thẻ VIP chỉ cần cái click chuột! [ update 10/8/2011 ]
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptyMon Aug 22, 2011 2:02 am by babymaphe

» Buffet ngon đây!
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptyTue Apr 05, 2011 3:25 pm by JoJo

» 11.6.2k9........
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySat Sep 11, 2010 12:24 pm by HAMS-CUDDLES-LA

» Tha^y` Tjn Học
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySat Sep 11, 2010 12:19 pm by HAMS-CUDDLES-LA

» Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySat Sep 11, 2010 12:17 pm by HAMS-CUDDLES-LA

» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySun Sep 05, 2010 10:21 pm by violet301

» Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySun Sep 05, 2010 10:18 pm by violet301

» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697

» Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]
nỗi nhớ mùa záng sinh EmptySat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697

11.6.2k9........

Thu Jun 11, 2009 7:48 pm by HAMS-CUDDLES-LA

11.6.2k9
hum ni hem phải sn e
cũng hem phải sn 1 kon BFF nào của e
mah` ngày hum nj
lah` 1 ngày wan trọng với e
sn của ng` e ju thg...
đây lah` lần thứ 2
kể từ luk mềnh wen nhao e nói câu này:
HPBD to U
F nhố nhăng
Hj```
chưa pao h` e có thể làm a thật sự h/p vào ngày này
va` e cũng chỉ pjk nói câu chuk mừng sn a
nhj`u luk e …

Comments: 20

Gửi cho anh mãi là ngày xưa của em nhé...!!

Sun May 17, 2009 9:40 am by HAMS-CUDDLES-LA

Giữ cho anh là mãi của ngày xưa ..
Cho em từ chối lời yêu của anh nhé! Nếu như anh có nói yêu em thêm một lần nữa…


Anh à!


Cho em gọi anh là anh một lần nhé! Một lần thôi, lần đầu tiên, lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất. Để ngày mai, tình yêu của chúng mình trong em sẽ là một kỉ niệm đẹp vô vàn!


Comments: 21

Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.1]

Sat Aug 14, 2010 6:28 pm by sweet_love_10697

Những rung động đầu tiên của tuổi thiếu niên là chất tơ tình thượng hạng nhất thế gian. Cảm xúc không say đắm, biểu hiện không nồng nàn. Ánh mắt lén nhìn, đôi má ửng hồng và sự tưởng bở dễ thương trước một hành động muốn–hiểu–sao–thì–tùy. Không cả mưu toan đến cái cầm tay. Thế mà tôi trân …

Comments: 1

Thư kủa người pố gửi người kon gái!!!

Sat Dec 27, 2008 6:28 pm by Flippy

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó …

Comments: 10

Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.3]

Sat Aug 14, 2010 6:31 pm by sweet_love_10697

3.Bầu Trời Đêm Sẫm Màu Cà Phê.

Chúng tôi cùng sang Mỹ du học, nhưng ở khác bang. Nguyên rất enjoy cuộc sống mới. Bớt những ánh mắt đánh giá. Bớt những tiếng xì xầm. Lời nói và hành động của cậu trở nên phóng khoáng hơn. Rồi Nguyên biết yêu. Tôi nhớ như in cảnh đám sinh viên trong thư viện tròn mắt nhìn …

Comments: 0

Truyện ngắn: Hoa tai bên phải [P.2]

Sat Aug 14, 2010 6:30 pm by sweet_love_10697

2.Những Lời Quá Thật.

- Hãy thú thật rằng cậu đã phỉnh tớ đi. Chỉ là tớ quá hiểu lầm, khiến cậu khó xử nên cậu phải nói mình là gay. – Tôi chào Nguyên xối xả tại quán cà phê.

- Cho một espresso nóng. – Nguyên nói với anh phục vụ bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, không đáp lại lời tôi.

Chúng …

Comments: 0

NO TITLE...:x

Fri Aug 14, 2009 9:58 am by HAMS-CUDDLES-LA

em h` như món đồ pị mất zá
chả ai đoái hoài cũng chẳng ai wan tâm
em lạc lõng trong đời
chỉ mún vùi đầu vào anh để tìm cảm giác bình yên
làm sao để tìm lại cảm giác lúc trc' đây chứ
hahaha
em quả thật quá bé nhỏ
quá non nớt so với đời...
nhưng em vẫn đủ lớn để hỉu
đời sẽ chỉ kóa chỗ đứng cho những ai biết vươn lên
hwating...:X

Comments: 7

Em..........

Wed Sep 02, 2009 2:53 pm by HAMS-CUDDLES-LA

Chưa khi nào em thấy mệt mỏi như lúc này, cuộc sộng vội vã cứ cuốn em đi, em không kịp có thời gian nhìn lại những gì mình đã làm, không kịp nhìn lại em, không biết được tất cả những điều em làm đã là tốt chưa, không kịp có thời gian để em thay đổi mình.




Em mơ ước có một cuộc sống bình yên, …

Comments: 19


nỗi nhớ mùa záng sinh

Go down

nỗi nhớ mùa záng sinh Empty nỗi nhớ mùa záng sinh

Bài gửi by Trang Tortoise Wed Mar 04, 2009 8:33 pm

Một mùa Giáng Sinh nữa lại về. Nó lại thấy nhớ mẹ da diết, thời gian chẳng thể làm cho nỗi nhớ ấy dịu đi. Nó thấy mình có lỗi. Nó muốn chạy ùa thật nhanh về với bố. Nhưng…như có ngàn vết kim đâm…Tim nó nhói đau....Cũng mùa Giáng sinh…khi nó mới là sinh viên năm nhất, lần đầu tiên nó xa gia đình, nó chưa kịp biết nỗi nhớ nhà là gì, nó chưa kịp nói một lời yêu thương…….Nó mất mẹ!

Ngẫu hứng + Suy nghĩ + Nỗi buồn không tên + Niềm đau dấu kín = Bài thơ không tuân theo nghiêm luật.
NỖI NHỚ ĐÊM GIÁNG SINH

Sài Gòn-Đêm Giáng sinh
Nhớ mẹ!....
Mái tóc pha sương,
chưa một lấn chạm phải trong giấc mơ.
Bàn tay thô ráp,
chưa kịp một lần cầm nắm yêu thương.
Nụ hôn đầu,
hòa nước mắt, mẹ chào sinh linh bé nhỏ.
Vòng tay vỗ về…,
19 năm…. mẹ sưởi ấm đời con.


--00--
Nhớ!.....
Những mùa Giáng sinh….
Nơi giáo đường, dòng người chen chúc
Có bàn tay luôn nắm chặt một bàn tay
Đặt lên đây, trái tim đang thổn thức
“Chúa an lành ban phước cho con!”
--0- -
Đêm Giáng sinh!...Bật khóc…
Nhớ!...
Mùa đông năm ấy…
Nước mắt cạn khô - con tiễn mẹ
Đi xa…

Cơn gió lạnh ùa về…
Tuyết không rơi – lòng con hóa đá
19 tuổi….
--0- -
Sài Gòn – Đêm Giáng sinh
Xin dâng cả linh hồn nơi Đức Chúa
Cho con gặp lại vòng tay ấm ngày xưa của mẹ
Một lần – Mãi mãi
Làm tan chảy băng đá tim con
Cầu xin Chúa!
--------o0o---------

Một mùa Giáng Sinh nữa lại về. Nó lại thấy nhớ mẹ da diết, thời gian chẳng thể làm cho nỗi nhớ ấy dịu đi. Nó thấy mình có lỗi. Nó muốn chạy ùa thật nhanh về với bố. Nhưng…như có ngàn vết kim đâm…Tim nó nhói đau....Cũng mùa Giáng sinh…khi nó mới là sinh viên năm nhất, lần đầu tiên nó xa gia đình, nó chưa kịp biết nỗi nhớ nhà là gì, nó chưa kịp nói một lời yêu thương…….Nó mất mẹ!
Nó trở về, không còn ai ôm nó vào lòng vỗ về “mày ốm quá con ạ”, không có ai trách móc “Sao trời lạnh mà mày không mang áo ấm về hả con?” để nó nhúng nhắng “Tại Sài Gòn nóng quá, con quên?”…Nó vẫn nhớ những cảm xúc ấy, nhớ mùa Giáng sinh năm ấy…Nó về nhà…
5h30 xe đưa nó về đến nhà. Nó đi như chạy trên con đường đất quen thuộc gần 500m dẫn vào nhà nó, tất cả dường như không đổi, vẫn hai hàng dâm bụt tươi xanh, những ngôi nhà trong xóm vẫn im lìm then cửa, cái lạnh của mùa đông khiến con nguời ta ngại khi phải dậy sớm. Nó cũng thấy lạnh. Nó chạy nhanh hơn.
“Mẹ ơi!Mẹ”
“Mẹ ơi!”
“Ôi!Thiên về đó hả?”
Bố đón nó ở bặc cửa. Nó vứt balô, nhào vào lòng bố, dí mũi vào người bố, vẫn cái mùi mô hôi quen thuộc mà nó vẫn cảm nhận được mỗi khi ngủ với bố.
“Sao về mà không nhắn ai thế hả?”
“Con về cùng Thúy,bất ngờ mà bố”
Bố ôm nó vào lòng, vỗ lưng nó bồm bộp, bố vẫn thường hay làm thế với nó mỗi lúc về nhà sau nhiều ngày ở rẫy. Nó thấy nhớ những cử chỉ nhẹ nhàng ấy.
“Nhớ con giá rượu quá! Chắc mẹ mày vui lắm đây!”
“Thế mẹ đâu hả bố?”
“Mẹ đi nhập rau từ sáng rồi.”
Mẹ lúc nào cũng thế. 5h đã đẩy xe ra chợ nhập rau, chè, bầu…toàn những thứ mẹ trồng đựợc trong khu vườn nhỏ sau nhà. Nó chạy ra khu vườn xưa. Một vườn đậu kuve trĩu trái, một vườn cải xanh mướt, những cây café bố mới trồng ngày nó đi mới ngang đầu nó, giờ đã cao hơn tầm tay với. Đàn heo mới đẻ trong chuồng éc éc đòi ăn, cuối góc vườn mấy chú gà đang bươi bươi đám lá…Khung cảnh thật yên bình, nó thấy lòng mình nhẹ tễnh và phấn chấn. Cái lạnh của mùa đông đã bao trùm trên quê hương Đaklak, nhưng nó cảm thấy thật ấm áp. Những lo toan của cuộc sống xa nhà, tiền nhà, tiền trọ, ăn, học, bạn bè…ngày hôm qua còn đè nặng lòng nó, giờ dường như tan biến hết. Nó hít thật sâu và thở ra thật đều, nó tận hưởng….
6h30 nó giục bố chở nó ra chợ tìm mẹ. Ra chỗ cô Thuần, không có. Ra mấy hàng rau, không có. Về nhà, cũng không. Bố bảo “Chắc lại sang nhà Bác Sơn rồi”. Nó chạy nhanh ra cổng. Mẹ đang từ xa đi lại. “Mẹ……..!”tiếng gọi vỡ ào trong nó. Nó ôm mẹ. Mẹ ốm đi nhiều, da xanh hơn. Mẹ bị bệnh tiểu đường và cao huyết áp. Nó biết, nhưng chỉ qua loa. Nó đâu biết nó sẽ không còn cơ hội chăm sóc mẹ, lần cuối nó ôm mẹ….
“Mày về khi nào, sao không nhắn bố ra đón?”
“Con mới về, con với bố mới đi tìm mẹ ở chợ. Mẹ đi đâu sao con không thấy?”
“Tao về đường tắt, về nhà thấy khóa cổng, đoán bố mày đi chợ nên sang nhà Bác”
“Mẹ khỏe không? con thấy mẹ ốm lắm!”
“Già rồi! yếu rồi! dạo này mắt kém, mờ hẳn chả còn nhìn thấy rõ gì hết”
“Sao mẹ không bảo bố chở đi khám?”
“Tốn tiền! Bệnh già có giai đoạn ấy mà. Qua rồi nó lại hết!”
“Thế mẹ còn ho không?”
“Bố mày cắt thuốc cho uống nên đỡ rồi! Còn mày, không học hay sao mà về?”
“Noel đuọc nghỉ nên con về thăm mẹ”
“Noel cũng đựoc nghỉ hả? thiệt không?”
“Không thiệt, là con nhớ mẹ nên xin nghỉ mấy ngày nên về, nghỉ mấy hôm thôi nên không sao”
“Sao không để Tết về, nghỉ học thế bố mày biết bố mày đánh chết”
“Mẹ không nhớ con à?”
“Nhớ. Nhưng thấy mày đi xa vậy cũng tội, thà lâu lâu rồi về”
“Không sao đâu mẹ, có 6 tiếng đi xe chứ mấy”
“ừ, nhưng mày nhớ giữ gìn sức khỏe, nhà báo gì mà ốm teo thế kia sao mà đi được,bữa nào đi bảo bố cắt cho mấy thang thuốc bắc mà uống. Nhớ chưa?”
“Dạ!”…
Mẹ lúc nào cũng thế. Rất ít khi gọi con mình là “con”thân mật, trừ những khi có khách. Nhưng nó biết, mẹ nó thương anh em nó vô hạn. Ngày nó đậu đại học, mẹ lén bán đôi bông tai dì Hương cho dịp Tết, cho nó ít tiền đi học. Mặc dù tiền của nó bố đã đưa đầy đủ, nhà nó cũng không đến nỗi khó khăn. Mỗi khi bố hỏi về đôi bông tai, mẹ ậm ừ “Hồi hè về quê ăn cưới con Như, cho ả Quế mượn rồi.Tết về lấy”. Chuyện này, sau khi mẹ mất nó mới được cô Thuần bán cá kể lại. Nó thấy mắt mình cay cay, nhớ lại lúc đưa tiền cho nó mẹ còn dặn “Đây là tiền mẹ bán rau, cho mày, thèm gì thì cứ mua mà ăn, thiếu gì thì mua mà xài, đừng tiết kiệm quá nha con!”, nó chỉ ước rằng 4 năm đại học qua nhanh, để nó đi làm kiếm tiền về giúp bố mẹ, vậy mà….Mẹ chỉ biết suốt đời lo cho chồng con mà chẳng nghĩ gì đến mình. Nhớ ngày xưa nhà nó còn khó khăn, có dịp cưới hỏi gì mẹ thường đi mượn đồ của hàng xóm để mặc, mỗi lần đi trả lại nghe những câu chửi khéo khó chịu “Giặt sạch chưa? Sao không mua mà mặc cứ mượn hoài thế?” Mẹ chỉ cúi đầu cảm ơn rồi đi về. Sau nay khá giả hơn, bố thương mẹ nên may cho mẹ bộ đồ dài mầu tím nhạt, với hai bộ đồ mới. Nhưng nó ít khi thấy mẹ mặc, mẹ nó toàn mặc đồ cũ mà các dì, cậu gửi ở quê vào, bố thường hay nhắc ”Sao mẹ mày không mang đồ mới đi, toàn mang đồ cũ thế”. Mẹ nó cười “Ôi dào! Mặc đồ mới có sống lâu hơn được đâu, để dành đấy sau này cưới con cưới cháu rồi mặc”. Để dành đấy…nhưng mẹ mới chỉ được dự đám cưới của anh Cả, còn chưa kịp nghe thằng cháu đích tôn gọi một tiếng “bà”, còn chưa kịp nhìn sự trưởng thành của hai đứa con nữa của mẹ, mẹ cũng bỏ quên cả lời hứa với nó “Ngày mày lấy chồng, đích thân tao sẽ dẫn mày về nhà chồng, ai ăn hiếp mày, tao không tha.”…Ngày mẹ đi, bố lấy ra bộ áo dài màu tím còn mới, mẹ chỉ mới mặc một lần duy nhất hôm anh Cả lấy vợ, bố thay đồ cho mẹ, vừa khóc vừa nói “Mẹ mày thấy chưa, tôi bảo mặc đi cho con cái nó nhìn mà không chịu, giờ mặc đồ đẹp thế này mà nằm im thế kia ai mà thấy. Dáng mẹ mày mặc đồ dài đẹp lắm. Giờ tôi mặc áo mới cho mẹ mày, xuống đó không phải mượn ai nữa nhé!” Cuối cùng, mẹ nó cũng đựơc mặc áo mới. Nó khóc thét lên, nó không chịu chấp nhận, nó không tin đây là sự thật. Nó kéo đổ tất cả những thứ người ta chuẩn bị để đưa mẹ nó đi. Nó xé rách bộ đồ tang trên người, nó hất tung nắm nhang người ta đưa bảo nó thắp cho mẹ. Nó bất cần. Nó gào thét “Trả mẹ lại đây! mẹ ơi!....Trả mẹ lại đây” Bố ôm chặt nó vào lòng “Hãy để mẹ đi được thanh thản con ơi. Mạnh mẽ lên, tên con là Anh Thiên mà” Mặc dù nó làm gì nó không biết, nó không nhớ, nhưng có một điều nó không bao giờ quên và có lẽ sẽ đi mãi theo cuộc đời nó, đó là nụ cười của mẹ lúc ra đi, rất thanh thản., dù trước đó mẹ phải chịu đựng bệnh tật rất đau khổ.Nó nhớ đến một câu nói nó đọc được ở đâu đó trong một cuốn sách. “Khi bạn sinh ra, bạn khóc người khác cười. Hãy sống làm sao để khi bạn ra đi bạn cười còn người khác lại khóc vì bạn.”Nó thấy thật hạnh phúc khi có mẹ. Thật là tiếc cho những ai trên thế gian nay không được gặp mẹ nó. Nó bật khóc..
------o00-------
Mẹ thường hay thủ thỉ với nó:
“Nếu sau này tao chết mày đừng khóc nha!”
“Mẹ!”
“Đó là tao nói thế. Chứ ai chả phải chết. Sống lâu khổ con cái chứ được gì”
“Mẹ lúc nào cũng thế, mẹ còn lâu mới chết, có khi con chết trước, con không nghe mẹ nói nữa đâu”
…..Vậy mà mẹ bỏ nó đi thật. Mẹ mãi mãi ở tuổi 50. Nữa đời người. Mẹ cũng hay nói “Sống nửa đời người được rồi, sống chi cho lắm, để người khác sống nữa chứ”. Căn bệnh tai biến mạch máu não đã cướp đi người mẹ yêu quí của nó. Mẹ nó chẳng nói được gì, chẳng dặn dò được ai trước lúc ra đi. Mẹ thậm chí chẳng còn nhận ra nó. Mẹ chỉ cười khi nó đút cháo cho mẹ ăn, cau có khi bố với nó bế mẹ từ giường xuống ghế để thay đồ. Chắc mẹ đau.
Mùa Giáng sinh năm ấy, nó chẳng kịp tặng mẹ một món quà. Chiếc áo len nó mua về, mẹ mới mặc được mấy ngày giờ đã cùng mẹ nằm sâu trong lòng đất. Nó giận mình bất hiếu, nó giận mình không chịu gần mẹ nhiều hơn, nó hận mình đã không yêu mẹ nhiều như me đã yêu nó…Mùa đông ấy, Tây Nguyên chẳng có tuyết rơi, trời cũng không lạnh lắm. Nhưng….có một khối băng vô hình đã đông cứng trái tim nó. Năm đó nó tròn 19 tuổi.
-----o0o----
Một mùa Giáng sinh nũa lại đến! Một năm rồi, kể tù ngày mẹ bỏ nó đi, ngày ấy…..
Khoác chiếc áo lạnh lên người. Trời Sài Gòn không lạnh đến mức phải cần đến một chiếc áo bông. Nó bắt xe lên thành phố đón Giáng sinh với mọi người. Nó vô đạo. Nhưng nó lại dừng chân trước nhà thờ lớn Đức Bà. Nó cũng chen chân vào nhà thờ, cùng mọi người nhận lời chúc từ chúa. Nó nhắm mắt và cầu nguyện. “Mẹ ơi!....”tiềm thức nó cất lên tiếng gọi. Nó cảm nhận có một hơi ấm tràn về. Mọi người đã ra khỏi thánh đường. Nó vẫn đứng đấy….như sợ hơi ấm ấy bay đi….Mẹ ơi!!!!!!
Trang Tortoise
Trang Tortoise
Moderator
Moderator

Nữ Tổng số bài gửi : 830
Age : 28
Đến từ : Rùa bụi đời
Registration date : 13/10/2008

http://360.yahoo.com/pu_ka_pu_ko828

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết